Danh sách Blog của Tôi
Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2024
Thứ Năm, 27 tháng 6, 2024
Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2024
Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2024
Thứ Năm, 20 tháng 6, 2024
Thứ Tư, 19 tháng 6, 2024
Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2024
Thứ Năm, 22 tháng 2, 2024
Thứ Ba, 20 tháng 2, 2024
THE OLD MAN AND THE SEA ERNEST HEMINGWAY
https://gutenberg.ca/ebooks/hemingwaye-oldmanandthesea/hemingwaye-oldmanandthesea-00-h.html
THE OLD MAN
AND
THE SEA
ERNEST HEMINGWAY
Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2024
Thứ Tư, 14 tháng 2, 2024
The Three Musketeers
The Three Musketeers
The Three Musketeers
By Alexandre Dumas, Père
First Volume of the D’Artagnan Series
CONTENTS
Thứ Tư, 7 tháng 2, 2024
https://nhasachmienphi.com/ba-nguoi-linh-ngu-lam.
https://nhasachmienphi.com/ba-nguoi-linh-ngu-lam.html
Ba chàng lính ngự lâm là tiểu thuyết của nhà văn người Pháp Alexandre Dumas , là cuốn đầu tiên của bộ ba tập truyện gồm Les Trois Mousquetaires, Vingt Ans après (Hai mươi năm sau), và Le Vicomte de Bragelonne (Tử tước de Bragelonne). Bộ tiểu thuyết kể về những cuộc phiêu lưu của chàng lính ngự lâm d'Artagnan, từ lúc anh còn trẻ cho đến lúc già.
Ba người lính ngự lâm là cuốn nổi tiếng nhất, đã được dựng thành phim truyền hình, phim hoạt hình. Câu chuyện hấp dẫn người đọc bởi các tình tiết ly kỳ, cảm giác hồi hộp và bất ngờ thú vị. Tác phẩm không chỉ tái hiện cả một thời kỳ lịch sử nước Pháp mà còn làm sống dậy cả một thời tuổi trẻ hoạt động sôi nổi, hào hứng với những tình cảm trong sáng.
Thứ Hai, 5 tháng 2, 2024
Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2024
The Three Musketeers
The Three Musketeers
By Alexandre Dumas, Père
First Volume of the D’Artagnan Series
CONTENTS
Alexandre Dumas Ba Người Lính Ngự Lâm
Alexandre Dumas
https://vietmessenger.com/books/?title=ba%20nguoi%20linh%20ngu%20lamBa Người Lính Ngự Lâm
Fyodor Dostoevsky Anh Em Nhà Karamazov
https://vietmessenger.com/books/?title=anh%20em%20nha%20karamazovFyodor Dostoevsky
Anh Em Nhà Karamazov
Anne Stuart 64 Mùa Valentine Đợi Em
https://vietmessenger.com/books/?title=64%20mua%20valentine%20doi%20em
64 Mùa Valentine Đợi Em
Dịch giả : Dương Hậu
Chương 1
Helen Emerson bật dậy trên giường và thét. Tiếng thét của cô bị không khí nuốt chửng trước khi cô kịp đưa tay bịt miệng để ngăn lại âm thanh kinh hoàng. Một lát sau, cô mò mẫm bật chiếc đèn cạnh giường, xua những bóng ma trở vào nơi cư ngụ trong bóng tối. Cô rụt tay lại và nhận ra chúng đang run rẩy.
Thõng chân xuống giường, cô khẽ lắc đầu. Năm rưỡi sáng, và cô không thể nhớ nổi giấc mơ. Không thể nhớ nổi cơn ác mộng ghê rợn xé toạc cô khỏi giấc ngủ yên bình, và cô cũng không chắc mình có muốn nhớ lại không. Vài ấn tượng còn rơi rớt lại sâu trong tâm trí cô. Một âm thanh ầm ầm nào đó, loại âm thanh rất khó định hình. Và tiếng chó sủa.
Cô lắc đầu, lùa bàn tay vào mái tóc nâu ngang vai. Ít nhất trong mắt mọi người cô là một phụ nữ thực tế - điều cô luôn tự hào, nên cơn ác mộng vừa qua đơn giản chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng đây không phải cơn ác mộng đầu tiên. Rất khó xác định chúng là cùng một giấc mơ liên tục ám ảnh cô hết lần này đến lần khác, bởi lần nào cũng vậy, một khi tỉnh giấc cô không nhớ gì về chúng. Nhưng có một thứ bất biến, âm thanh như sấm rền, như hàng nghìn tiếng trống không bao giờ thay đổi. Và tiếng tru hoảng loạn của một con chó.
Cố buộc bản thân rời khỏi giường, cô kéo mạnh chiếc áo phông ngoại cỡ xuống và bần thần đi vào bếp. Cô bật máy pha cà phê, rồi lơ đễnh xem cuốn lịch. Thứ Sáu ngày mười ba. Chẳng trách sao cô lại gặp ác mộng.
Helen nhìn chăm chăm ra ánh ban mai bên ngoài. Tháng Hai hẳn là tháng lạnh giá nhất, đặc biệt ở một thành phố như Chicago. Ngọn gió quất mạnh lên mặt hồ, tê cóng đến tận xương, và cả thế giới cứ như phủ một màu xám xịt và hoang vắng. Một tháng nữa thôi hoa sẽ nở khắp cả nửa khu vực quanh đây. Còn giây phút này, ngay cả bóng ma ngớ ngẩn của ngày Valentine cũng không thể xua đi muộn phiền trong trái tim Helen.
Cô không chờ nổi cho đến khi cà phê được pha xong. Cô rót một tách rồi thơ thẩn trở ra phòng khách. Cô yêu tòa nhà cũ này, nhất là căn hộ cô đang ở. Sau nhiều thập kỷ suy thoái, số 1322 phố Elm nằm ở phần cuối trong quá trình tái thiết thành phố, và Helen đã cố hết sức để đưa vẻ cổ kính trở lại nơi đây như lúc đầu. Tòa nhà từng là một trong những khu nhà thanh lịch nhất Chicago, nhưng hàng năm trời bị bỏ bê đã cướp đi hầu hết vẻ đẹp của nó. Rồi nó bị bỏ hoang, cứ nằm đó chờ người đủ tiền và sức lực đến cứu rỗi.
Với đồng lương của một trợ lý công tố, Helen rất khó kiếm đủ tiền, nhưng cô có thừa sức lực. Cô không có người đàn ông nào làm cô phân tâm, không có người ngày mai sẽ mang cho cô những lời chúc cùng sôcôla thậm chí không có người để cô gửi thiệp. Và cô lại có thể phung phí tình yêu của mình cho tòa nhà cũ kỹ, như mọi khi.
Không, khỉ thật. Các anh trai của cô chắc chắn sẽ gửi thiệp chúc mừng. Họ luôn bỏ qua mục đích nguyên bản của dịp lễ. Nghĩ đến đây, cô cũng đã chuyển lời chúc đến bảy đứa cháu trai và cháu gái của cô rồi. Có lẽ cô chỉ cần quên tên gọi của ngày mười bốn tháng Hai và tập trung vào món sôcôla thôi.
Ít nhất năm nay nó cũng rơi vào thứ Bảy. Thế nên cô sẽ không phải đối phó với tất thảy hớn hở gượng gạo, những lời bình luận bâng quơ và những trò chơi nho nhỏ ở chỗ làm. Hơn nữa công việc hiện tại cũng không khiến cô cảm thấy vui vẻ. Nếu hàng ngày đều phải đối mặt với đủ loại tội phạm thì ai phấn khởi nổi đây?!
Cô uống thêm một ngụm lớn cà phê, thầm nghĩ cách trốn việc ngày hôm nay. Có thể báo ốm hoặc viện cớ sức khỏe suy nhược. Thời gian này tất cả mọi người đều cần một ngày dành cho tinh thần khỏe mạnh 1 - chắc chắn thứ Sáu ngày Mười ba sẽ hội tụ đủ tiêu chuẩn cho cô xin nghỉ. Rồi cô sẽ có thêm hai ngày để ra quyết định cuối cùng về Billy Moretti. 1Metal helth: khả năng bộ máy tâm lý hoạt động hợp lý, hiệu quả, hay trạng thái tinh thần hoàn toàn thoải mái.
Nhưng cô là một phụ nữ có trá
William Faulkner Âm Thanh và Cuồng Nộ
https://vietmessenger.com/books/?title=am%20thanh%20va%20cuong%20no
William Faulkner
Âm Thanh và Cuồng Nộ
Henry Miller.[KINH THI xuất bản 1971]
https://vietmessenger.com/books/?title=ac%20quy%20tren%20thien%20dangHenry Miller
Ác Quỷ Trên Thiên Đàng
KINH THI xuất bản 1971
Dịch giả: Tâm Nguyễn
Tập 1
Liệu ta phải tìm đến sách, tìm đến thầy, đến khoa học, đến tôn giáo, đến triết học, liệu ta phải biết nhiều đến thế sao - tuy có là bao! - rồi mới dám sống sao? Liệu ta cứ phải hành hạ thân mình đủ tình đủ tội rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ và hiểu biết hay sao? [...]
Hãy quên, hãy tha thứ, hãy từ bỏ, hãy thoái vị. Tôi cần phải nghiên cứu lá số tôi mới hiểu được sống giản dị, như thế là khôn ngoan sao? Cần phải sống với hôm qua mới biết hưởng ngày mai sao? Sao tôi lại không thể cạo bỏ ngay dĩ vãng, ngay tức khắc bắt đầu sống cho ra sống - nếu thực tình tôi muốn? Thanh thản và vui tươi... theo tôi chỉ cần muốn là được.
° ° °
Chính Anaϊs Nin là người giới thiệu tôi với Conrad Moricand. Nàng đưa hắn lại văn phòng tôi ở Biệt thự Seurat vào mùa thu 1936. Cảm tưởng đầu tiên của tôi không được tốt đẹp lắm. Anh chàng có vẻ lầm lì, dạy đời, cố chấp, tự phục mình. Cả con người hắn đầy một tính chất an bài.
Hắn đến vào lúc chập tối, nên trò chuyện được một lúc chúng tôi đưa nhau đi ăn tại một quán nhỏ đường Orléans. Cứ nhìn cái lối hắn xem thực đơn tôi đủ rõ hắn tủn mủn. Suốt bữa ăn, hắn không ngớt chuyện nhưng vẫn ăn lấy ăn để. Nhưng câu chuyện của hắn chả thêm thắt gì cho món ăn mà còn làm cho món ăn thêm khó tiêu.
Ở hắn có một cái mùi mà tôi không sao ngửi thấy. Một mùi pha lẫn rượu Rôm với tro ướt và thuốc lá nặng, phảng phất chút nước hoa hạng sang. Và rồi tất cả rút lại thành một mùi không sao lẫn được - mùi vị chết chóc.
Tôi từng được giới thiệu với các nhân vật tướng số trước khi gặp Moricand. Và ở Eduardo Sanchez, có họ với Anaϊs Nin, tôi nhận thấy một con người uyên bác cũng theo lời khuyên của bác sĩ phân tâm, nên cũng nghiên cứu tử vi như thể là một cách chữa bệnh. Nhìn Eduardo, tôi liên tưởng đến con giun, một sinh vật của Thượng đế, mà người ta bảo là có ích nhất. Hắn ta đọc cũng nhiều mà nhớ cũng lắm. Cũng như giun, hắn hì hục đọc không phải cho hắn, mà cho thiên hạ. Dạo đó, Eduardo đang miệt mài nghiên cứu bộ tam tinh Diêm Thiên Hải. Đồng thời nghiên cứu cả lịch sử, tiểu sử, siêu hình để chứng minh cho các điều trực nghiệm của mình. Và sau hết hắn bắt đầu khảo cứu cái đề tài vĩ đại Apocastastasis.
Với Moricand tôi bước vào một thế giới mới. Moricand không những là một nhà tử vi, một nhà học giả miệt mài với các triết học hiểm hóc, mà còn là một nhà huyền bí học. Dáng mạo hắn trông cũng có vẻ thuật sĩ. Có phần cao lớn, vạm vỡ, vai rộng, đi đứng nặng nề chậm chạp, trông hắn người ta dám bảo là dòng giống Da Đỏ ở Bắc Mỹ. Có lần hắn tâm sự với tôi là hắn thường nghĩ hắn có sự liên hệ gì giữa cái tên Moricand và Mohican. Những khi buồn, trông bộ mặt hắn có phần buồn cười, như thể hắn tin rằng mình là tên Mohican cuối cùng. Chính những lúc đó, với cái đầu vuông và lưỡng quyền cao, với cái dáng vóc nặng nề và ngồi không nhúc nhích, trông hắn chẳng khác gì pho tượng đá ưu tư.
Thực ra hắn là một kẻ khắc khoải, một con người cứng rắn, thất thường và quả cảm. Quen với nề nếp, hắn sống cuộc đời khắc kỷ của một ẩn sĩ. Thật khó mà biết được hắn thích sống như thế hay cố tình ép mình phải sống như thế. Chưa bao giờ nghe hắn nói hắn thích sống một đời sống ra sao. Hành vi hắn như kẻ chua cay đã lắm nên đành an phận. Như kẻ thích vị cay đắng hơn ngọt bùi. Hắn mang nặng một thứ nữ tính không phải là không hấp dẫn, nhưng hắn lại khai thác có phần có hại cho hắn. Hắn là một tay phong lưu giả, hòa hoa mượn, sống tạm ở nhờ. Và hoàn toàn sống với quá khứ!
Để mô tả anh bạn chúng ta, có lẽ lời xác đáng nhất mà tôi có thể nói ra ngay là hắn ta là một con người khắc kỷ mang theo mình cả một nấm mồ. Đồng thời cũng là một con người muôn mặt, như dần dà tôi nhận thấy. Dễ chạnh lòng, rất hay hờn mát, khắc biết ngay, lắm khi nhẹ dạ đa cảm như cô gái mười sáu. Bản tính không thẳng thắn, lại cố hết sức làm ra mình thẳng thắn, vô tư, công chính. Và thủy chung nữa, tuy rằng tôi cảm thấy bản chất hắn đúng ra là kẻ lừa thầy phản bạn. Thật vậy, ngay thoạt đầu tôi đã ý thức được ở hắn cái bản chất xảo quyệt khôn tả ấy, mặc dù tôi chưa có gì làm chắc. Tôi nhớ là tôi cố gạt bỏ cái ý nghĩ ấy và thay thế nó bằng cái ý niệm mơ hồ rằng mình ngờ bậy.
Còn buổi đầu ấy hắn coi tôi ra sao thì vẫn chỉ là điều ức đoán của tôi thôi. Hắn cũng chẳng biết tôi viết lách những gì ngoài vài bài tạp nhạp dịch đăng trên các tập san Pháp. Dĩ nhiên hắn biết ngày sinh tháng đẻ của tôi nên có lập cho tôi một lá số ngay sau khi quen nhau. (Nếu tôi không nhầm thì chính hắn bảo tôi không phải sinh giờ Hợi mà sinh vào giờ Ngọ mới đúng).
Chúng tôi chuyện trò với nhau toàn bằng tiếng Pháp mà tôi không thạo cho lắm. Thật đáng tiếc, vì hắn không những nói chuyện rất hay mà còn điệu đà âm hưởng, nói tiếng Pháp như làm thơ. Nhất lại là con người thích tế nhị sâu sắc! Mỗi lần gặp là một cái thú cho tôi vừa được học hỏi (không những tử vi) vừa được nghe nhạc, vì hắn sử dụng ngôn ngữ như một nhạc sĩ sử dụng nhạc cụ vậy. Thêm nữa còn được cái thú nghe những mẩu giai thoại về các danh nhân mà tôi chỉ được biết qua sách vở.
Nói tóm lại, tôi là một thính giả lý tưởng. Và với một người thích nói, nhất lại là một người độc thoại, còn gì thích bằng có một thính giả chăm chú, nhiệt thành, tán thưởng?
Tôi cũng biết cách đặt câu hỏi. Những câu hỏi ích lợi.
Dù sao, chắc hắn cũng cho tôi là một quái vật. Một kẻ ly hương từ Brooklyn, một kẻ thân Pháp, một lãng tử, một nhà văn mới tập tễnh, dớ dẩn, hăng say, cái gì cũng tin, cái gì cũng thích, và hầu như thiếu hẳn đường hướng. Đó là cái hình ảnh mà tôi còn nhớ về tôi dạo đó. Trước hết tôi thích giao du (hắn thì không). Hơn nữa, tuổi Mùi, mặc dầu không đồng giáp. Về tuổi tác chúng tôi chênh lệch nhau không mấy.
Xem ra thì tôi cũng là một thứ kích thích cho hắn. Bản tính yêu đời phóng túng của tôi bổ khuyết cho bản tính yếm thế thận trọng của hắn. Tôi thì thật thà có sao nói vậy, hắn thì chí lý dè dặt. Tôi có xu hướng cái gì cũng muốn xem muốn biết, hắn, trái lại, thu hẹp sở thích của mình rồi tập trung hết cả tâm trí vào đó. Hắn có cái lý trí và lập luận của người Pháp, còn tôi thì hay tự mâu thuẫn và tỏa ra mọi hướng.
Chúng tôi cùng chung cái bản chất của tuổi Mùi. Trong cuốn Kính Chiêm Tinh [1], hắn có giản lược và phân biệt các nét chung của tuổi Mùi. Dưới mục "Tương đồng", chẳng hạn hắn ghi:
"Triết gia. Pháp quan. Phù thủy. Ẩn sĩ. Phu đào huyệt. Hành khất".
"Sâu sắc. Cô độc. Lo âu".
"Vực. Hang. Các nơi hoang liêu".
Đây là một số tuổi Mùi hắn nêu ra, đại loại như: Dante, Michel Angelo, Dostoievsky, El Greco, Schopenhauer, Tolstoy, Cézanne, Edgar Allan Poe, Maxim Gorky...
Tôi xin thêm vài tính chất nữa của các tuổi Mùi, theo lời Moricand.
"Trầm ngâm, lầm lỳ, ít nói. Ưa tĩnh mịch, tất cả những gì huyền bí, hay suy tư.
"Buồn rầu và nặng nề.
"Già trước tuổi.
"Thấy cái xấu trước cái hay. Thấy ngay nhược điểm của mọi sự.
"Khổ hạnh, tiếc nuối, luôn luôn ân hận.
"Thù dai.
"Ít khi hay không khi nào cười; khi cười, thì cười chua chát.
"Sâu sắc nhưng nặng nề. Biểu lộ chậm chạp khó khăn. Cố chấp và kiên trì. Làm việc không biết mỏi. Lợi dụng mọi cái để thu nhập hay tiến thủ.
"Khao khát tìm hiểu. Làm những công chuyện trường kỳ. Ưa nghiên cứu những gì phức tạp và trừu tượng
-
https://nhasachmienphi.com/ba-nguoi-linh-ngu-lam.html Ba Người Lính Ngự Lâm Tác giả: Alexander Dumas Thể loại: Tiểu Thuyết Phương Tây Dan...
-
LỜI BÀI HÁT NGƯỜI XA VỀ THÀNH PHỐ Lời bài hát Người Xa Về Thành Phố Mình về thành phố đây rồi, chốn ăn, chốn vui lạ mặt người. Cho bỏ gian l...